Home / Động lực, câu nói hay / Liều lĩnh không còn đáng sợ một khi bạn đã thử nó

Liều lĩnh không còn đáng sợ một khi bạn đã thử nó

Rất nhiều bước đi sai lầm được tạo ra khi bạn đứng yên. Vậy nên hãy cứ liều lĩnh đi, bạn sẽ học được nhiều hơn là không làm gì chỉ đứng yên một chỗ.

Năm tháng chẳng tha ai, tuổi trẻ rồi sẽ qua, sức khỏe rồi cũng sẽ xuống, nếu chúng ta không hành động, không thực hiện đam mê, không thay đổi cuộc đời thì khi nhìn lại bạn được gì ngoài nhìn thấy những con người đã và đang cố gắng có cuộc sống tốt đẹp như họ mong và bạn thì vẫn vậy, chả có gì, tóc bạc dần sức khỏe yếu đi tuổi cao dần.

Vậy khi còn sức khỏe, còn tuổi trẻ hãy thay đổi cuộc đời mình đi. Sống cho đáng sống, sống như bạn mong muốn, đừng để hối tiếc về sau.

Ờ cứ bảo liều lĩnh nhưng bạn phải gọi được tên của sự sợ hãi, vượt qua đc nó mới tính tiếp được chứ nhỉ, phải không?

KHI CÒN TRẺ, HÃY CỨ LIỀU LĨNH

Có một ngày, Nhút Nhát đã hỏi Liều Lĩnh rằng:

– Này, cậu sẽ lao đầu vào thất bại để tự rút cho mình một bài học hay cậu sẽ học tập kinh nghiệm từ những thất bại của thế hệ trước?

– Có lẽ tớ sẽ tự trải nghiệm – Liều Lĩnh trả lời – Bởi vì dù có được truyền đạt hay đến mấy mà chưa từng trải nghiệm thì tớ sẽ chẳng nhớ mãi bài học đó được.

– Thế à? – Nhút Nhát thở dài – Nhưng thất bại thì sẽ đánh mất nhiều thứ lắm. Tớ sẽ học hỏi từ những người đi trước để không bao giờ có sai sót trong đời.

Nhút Nhát trở thành một cỗ máy được lập trình mỗi ngày, cậu ta học cực giỏi, nhưng lại né tránh các mối quan hệ vì sợ đổ vỡ, cậu ta không dám tham gia bất kỳ trò chơi nào của tập thể vì sợ mình sẽ là người thua cuộc. Nhút Nhát thích vẽ, nhưng lại từ bỏ ước mơ vì sợ thất bại. Cậu ấy vào đại học Y, chuỗi ngày nhàm chán bắt đầu và cậu ta tìm đến Liều Lĩnh.

– Tại sao cậu có nhiều bạn thế? – Nhút Nhát tò mò.

– Vì tớ chủ động kết bạn với mọi người – Liều Lĩnh đáp.

– Nhưng cậu sẽ gặp những người bạn xấu – Nhút Nhát biện bạch.

– Đúng! Nhờ những người bạn xấu mà tớ mới biết quý những người bạn tốt thật sự. – Liều Lĩnh giải thích.

– Tại sao cậu dám mở một shop kinh doanh mà không sợ rằng mình sẽ lỗ vốn? – Nhút Nhát lại hỏi.

– Vì nếu điều đó xảy ra thì tớ vẫn sẽ lời to khi thu về những kinh nghiệm cho mình – Liều Lĩnh giải thích.

– Tại sao cậu lại yêu thương một người hết lòng khi biết rằng sẽ chẳng có gì là mãi mãi? – Nhút Nhát thắc mắc.

– Vì tớ là con người, chứ không phải một cỗ máy, như cậu! – Liều Lĩnh trả lời.

Nhút Nhát im bặt, chưa bao giờ cậu thất bại trong kinh doanh – vì cậu đâu dám nghĩ đến ý tưởng táo bạo đó, chưa bao giờ cậu bị những người bạn xấu lừa lọc mình- vì câu đâu có một người bạn nào bên cạnh, chưa bao giờ cậu phải đau khổ trong tình yêu – vì Nhút Nhát ơi, cậu đâu dám mở trái tim mình ra vì sợ nó trầy xước.

Vậy nên nếu muốn đi đến thành công, bạn đừng sợ thất bại và đừng tuyệt vọng khi gặp phải điều đó. Quan trọng là sau mỗi lần thất bại, bạn biết cách đứng lên và rẽ qua một con đường khác để đi đến thành công.

Tôi biết mình không có nhiều tài năng nổi bật, nhưng tôi biết bản thân mình rất liều.

Khi còn trẻ, nhiều người cũng cho rằng bản thân mình liều lĩnh. Thế nhưng từ lời nói đến hành động, luôn là một khoảng cách vô cùng xa. Có những người cũng mạnh miệng khẳng định rằng bản thân không hề nhút nhát, rằng họ rất liều mạng, thôi thì cứ nhắm mắt làm đại; thế nhưng cũng chính họ thường ngập ngừng trước những quyết định, cân đo đong đếm tính toán chán chê. Ấy là chưa đủ liều.

Nhiều người sẽ giải thích rằng, ừ thì họ liều, nhưng cũng phải trong một giới hạn khuôn khổ nào đó thôi. À ừ thì họ cũng đúng. Còn với tôi, khi đã gọi là liều thì đã chẳng còn gì để tính toán nữa, cứ làm đại, sai thì sửa, không thì làm lại.

Vậy nên tôi thường cắm đầu vào những việc mà ai đó đứng ngoài sẽ cho rằng ngu. Tôi không chọn lọc cơ hội, vì khi tôi chẳng có tí kinh nghiệm gì, việc chọn lựa là thừa thải. Làm sao tôi biết được nó tốt hay không khi chưa bao giờ thử? Khi thử rồi, đúng sai thế nào, trong tôi sẽ có sẵn một giới hạn để biết được ở những lần sau, mình đang đi đúng đường hay không. Khi liều rồi, tôi chẳng suy nghĩ nhiều.

Bởi vậy, tôi thường tự hào mình có khả năng liều. Và vẫn có đủ thời gian để đi sửa chữa lại những sai lầm của một thời liều mạng. Tôi có nhiều kinh nghiệm hơn so với các bạn bè trang lứa khác vì hầu hết những quyết định của tôi không tính toán nhiều. Tôi cũng không dự định dừng lại nghĩ thật kỹ về điều gì đó khi tôi chưa biết. Tôi thường chọn giải pháp cứ làm luôn rồi tính. Nhưng khi cái nào đã có kinh nghiệm rồi, đã làm rồi, mà phải ra quyết định tiếp theo, tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Lần suy nghĩ đào sâu ấy không có nghĩa tôi sợ va vấp lại ở những kinh nghiệm cũ, mà vì tôi sẽ nghĩ kỹ cho một con đường xa hơn, bền vững hơn.

Đừng ước mơ, hãy làm vì điều bạn mong muốn. Tôi đã chọn cách suy nghĩ thế cho những công việc của mình, cho những kết quả của mình, cho cuộc đời của mình. Nếu tôi muốn làm trong quỹ đầu tư mà khi tôi chưa có kinh nghiệm gì, tôi sẽ xách CV đi ứng tuyển. Nếu tôi muốn thử kiếm tiền từ ngành ẩm thực, tôi sẵn sàng đứng bán hàng và đi giao hàng cả tháng để hiểu hơn về khách hàng. Chỉ có lao động và đầu tư vào bản thân mới thực sự sinh được lợi nhuận và giá trị, còn đầu tư bên ngoài khác, suy cho cùng, cũng chỉ là đầu tư vào tài sản của người khác mà thôi.

AI CŨNG CHẾT MỘT LẦN, VIỆC GÌ PHẢI VỘI?

Tôi từng 2 lần có ý định tự tử.

Một lần là khi tôi chia tay người cũ, gần như là mối tình đầu khiến bản thân cuồng si đến mức điên rồ. Cảm xúc sau chia tay của tôi là đau đớn, nhớ nhung, vương vấn, và nó khiến tôi muốn tìm đến cái chết để thoát khỏi tình trạng đó.

Một lần là vì tôi chán. Nghe xàm đúng không? Nhưng đúng là lần đó tôi chán cuộc sống đến mức không muốn tồn tại nữa. Nói tự tử cũng không đúng, nhưng tôi đã thật sự muốn biến mất khỏi thế giới, để tên tôi không còn ai nhắc đến, để hình ai tôi không còn ai tìm thấy.

Và dĩ nhiên, tôi đã không làm. Thật ra vì tôi may mắn đã không đủ can đảm để làm.

Lạ lùng lắm! Tôi đã thử hỏi và tìm hiểu trên 30 người bạn quanh tôi, thì có đến 17 người đã từng có ý định tự tử. 17 người đó, mỗi người một kiểu, một hoàn cảnh khác nhau. Người giàu có, người nghèo có. Người có gia đình có, người độc thân có. Thậm chí khi đọc báo, tôi nhìn thấy những anh chàng ca sĩ, diễn viên nổi tiếng thế giới tự kết liễu đời mình trong khi họ có tất cả: Danh vọng, địa vị, tiền bạc, và cả sự kính trọng. Và tôi phát hiện ra rằng, ở bất kì trạng thái nào, người ta cũng dễ dàng có một nỗi buồn hay lý do đau khổ và sầu thảm đến mức cố gắng tìm đến cái chết.

Quay lại với tôi hiện giờ, một con người hạnh phúc tròn vẹn, tôi cảm thấy đáng sợ với hai lần liều lĩnh kia. Nếu ngày đó tôi bồng bột trong một phút đồng hồ, thì vài chục năm còn lại đã biến mất. Vậy nên điều tôi muốn làm không phải là ngăn cản bản thân tự tử, mà là cắt đi vĩnh viễn suy nghĩ tìm đến cái chết của mình. Nếu vẫn còn nung nấu dự định ấy, thì trong một tương lai gần, chỉ cần một đám mây đen kéo qua cũng đủ để tôi kết thúc.

Tôi bắt đầu hỏi nhiều hơn về cảm xúc của những người đã từng như tôi. Rất nhiều câu trả lời. Một vài người thậm chí tưởng tượng đến viễn cảnh sau cái chết của mình, họ trả thù được người khiến họ tổn thương, họ khiến những người làm họ đau hối hận, và thậm chí có những người nghĩ đến tự tử chỉ vì mong muốn được nhiều người chú ý hơn (ở đây có thể là ba mẹ hoặc những mối quan hệ thân thiết xung quanh đã bỏ lỡ). Chung quy lại, tất cả đều thèm khát được quan tâm và yêu thương.

Có điều, bạn biết điều gì diễn ra sau cái chết của bạn không?

Trong trường hợp bạn nổi tiếng, sẽ có vài bài báo nhắc tên bạn và vài cái hashtag trên Facebook thương nhớ.

Trong trường hợp bạn là người thường, sẽ tốn tầm một ngày cho những người quen, và tầm một tháng cho người thân của bạn để tiếc thương và rơi vài giọt nước mắt.
Và sau đó, bạn bị quên lãng.

Nếu giờ bạn hỏi tôi còn ý định tự tử không, tôi sẽ trả lời là có. Nhưng tôi thay đổi một chút về cách thức và thời gian. Tôi lùi thời gian lại tầm vài chục năm nữa, và bằng cách thức để cho tế bào bị lão hoá khiến mọi cơ quan ngừng hoạt động, hay nói một cách dân gian là chết già. Vậy nên mỗi lần đau khổ vượt quá ngưỡng chịu đựng, tôi sẽ luôn tự nhủ: “Đằng nào cũng chết, nhưng không phải bây giờ”. Đừng cho rằng suy nghĩ đó quá tiêu cực. Chúng ta phải chấp nhận rằng không thể cãi được quy luật của tự nhiên. Có sinh, có lão, có bệnh, và có tử. Và một người hạnh phúc là người có thể trải nghiệm toàn bộ những quá trình đấy một cách an nhiên mà không đốt cháy giai đoạn.

Nên nhớ mục đích của chúng ta sinh ra chỉ đơn giản là để chờ chết. Sự khác biệt nằm ở quá trình tồn tại của mỗi người. Nếu tồn tại một cách hạnh phúc, người ta gọi là “sống”. Nếu tồn tại một cách đau khổ và đấu tranh mỗi ngày, người ta gọi là “chết”. Sự khác biệt giữa hai loại “chết” chỉ nằm ở việc bạn được chôn ở tuổi bao nhiêu, hết.

Tóm gọn lại, ai chả có một lần để chết, tại sao phải vội?

About Mai Hương

Mai Hương thích cuộc sống tiến về phía trước, thích học hỏi, thích động lực vươn lên của con người trên thế giới. Hương thích chia sẻ những động lực, nghị lực phi thường của con người. Hy vọng có thể giúp ích cho ai đó! Cuộc đời là hành trình, hãy sống mà không hối tiếc với tâm sáng não lạnh nhé! Qúy Anh/Chị/Em có thể liên hệ với Hương qua email: maihuongreview@gmail.com nhé!

Check Also

Tiền và Dũng khí!

Tiền và Dũng khí!

Đâu là điều không thể thiếu trong cuộc sống? Nhà báo 82 tuổi trả lời ...

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *